Công ty Phân lân nung chảy Văn Điển

Họa sĩ Đỗ Chung  với “Mưa nguồn”

11:32 03/06/2019 GMT+7

Ngày 01/06/2019, tại Bảo tàng Mỹ thuật TP.HCM, Tiến sĩ Họa sĩ Đỗ Chung tổ chức triển lãm hội họa mang chủ đề “Mưa nguồn”.

Họa sĩ Đỗ Chung chia sẻ tại lễ khai mạc.

Tiến sĩ Họa sĩ Đỗ Chung sinh ra và làm việc ở Thanh Hóa. Cả đời ông gắn với mảnh đất xứ Thanh, quê hương của trống đồng Đông Sơn, ông gom nhặt tất cả những văn hóa trong từng đường nét, tạo hình và cả thanh âm cuộc sống.

Xem tranh trừu tượng của họa sĩ Đỗ Chung, ta thấy thiên nhiên, phong cảnh, bên cạnh cái đẹp vĩnh cửu của tạo hóa và thanh âm cuộc sống. Với 38 bức tranh của họa sĩ Đỗ Chung, nhiều kích thước khác nhau thể hiện đủ đầy đời sống hiện thực và  những khát khao mong muốn.

Tiến sĩ – Họa sĩ Đỗ Chung dành cả cuộc đời để lao động miệt mài, cống hiến hết mình cho niềm đam mê hội họa. Qua nhiều triển lãm, ông chưa bao giờ đặt vấn đề bán tranh làm tiêu chí, điều quan trọng với ông là thể hiện cuộc chơi của chính mình, thể hiện con người và cả khả năng của mình. Ở tuổi 72, nhẽ ra ông có thể nghỉ ngơi, dưỡng sức, chữa trị bệnh tật. Nhưng trái tim ấy không ngừng khao khát, ông vẫn nghiên cứu tìm tòi để đi con đường riêng của mình.

Vẫn là tranh sơn dầu, nhưng xem tranh của ông, người ta có thể nhận ra sự phá cách về thể loại và chất liệu. Nét vẽ mỏng mảnh, nhưng mang chiều sâu về hình ảnh; góc cạnh và dung chứa sự mãnh liệt của cảm xúc. Lối vẽ của ông phụ thuộc hoàn toàn vào thời tiết, cuộc đua thời tiết với ông chẳng hề dễ dàng.

Theo đuổi phong cách hội họa tối giản, tạo hình hiện đại, vì thế, tranh của Đỗ Chung vừa dễ thu hút nhưng cũng rất kén người thưởng thức.

Người xem đến với không gian triển lãm “Mưa nguồn”.

Thả trôi từ đề tài đến kỹ thuật, Đỗ Chung hướng đến ngôn ngữ hội họa riêng, tranh của ông tạo cảm giác mở, không có giới hạn của đường viền nét. Bung phá mà không dễ dãi, thả trôi mà không trôi thoải mái, ông không định hướng người xem mà dẫn dụ bằng cảm xúc, sự trải nghiệm. Tranh trừu tượng mà không trừu tượng, nó tạo sự liên tưởng “Mưa nguồn” bất tận…

Vân Nguyễn